Literature: poem
CHÚT TÌNH ĐẦU - Phượng hồng (Đỗ Trung Quân)
Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu ?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng - mối tình đầu
Mối tình đầu của tôi có gì ?
Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp
Lá áo người trắng cả giấc ngủ mê
Lá bài thơ cứ còn hoài trong cặp
Giữa giờ chơi mang đến lại.... mang về.
Mối tình đầu của tôi là anh chàng tội nghiệp
Mùa hạ leo cổng trường khắc nỗi nhớ vào cây
Người con gái mùa sau biết có còn gặp lại
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay...
Mối tình đầu của tôi có gì ?
Chỉ một cây đàn nhỏ
Rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm
Ai cũng cũng hiểu - chỉ một người không hiểu
Nên có một gã khờ ngọng nghịu mãi... thành câm.
Những chiếc giỏ xe trưa nay chở đầy hoa phượng
Em hái mùa hè trên cây
Chở kỷ niệm về nhà
Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại
Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa.
1984
nhạc sĩ Vũ Hoàng phổ nhạc thành bài hát Phượng hồng.
Phố ta (Lưu Quang Vũ - Thương một người ở xa)
Phố của ta
Những cây táo nở hoa
Mùa thu đấy
Thân cây đang tróc vỏ
Con đường lát đá
Nghiêng nghiêng trong sương chiều
Năm nay cà chua chín sớm
Trên quầy hàng đỏ hồng
Chị thợ may đi lấy chồng
Chị thợ may goá bụa
Năm nay tôi mặc đồ đen
Bác đưa thư, có thư ai đấy?
Bác đưa thư kéo chuông
Ti gôn hoa nhỏ
Rụng đầy trước hiên
Riêng bác thợ mộc già buồn bã
Thở khói thuốc lên trời
Anh thợ điện trên mái nhà mắc dây
Bà giáo về hưu ngồi dịch sách
Dạy cậu con tiếng Pháp
Suốt ngày chào: bông dua
Phố của ta
Phố nghèo của ta
Những giọt nước sa
Trên cành thánh thót
Lũ trẻ trên gác thượng
Thổi bay cao bao bong bóng xà phòng
Em chờ anh trước cổng
Con chim sẻ của anh
Con chim sẻ tóc xù
Con chim sẻ của phố ta
Đừng buồn nữa nhá
Bác thợ mộc nói sai rồi
Nếu cuộc đời này toàn chuyện xấu xa
Tại sao cây táo lại nở hoa
Sao rãnh nước trong veo đến thế
Con chim sẻ tóc xù ơi
Bác thợ mộc nói sai rồi.
ĐÒ LÈN -Nguyễn Duy.
Thuở nhỏ tôi ra cống Na câu cá
níu váy bà đi chợ Bình Lâm
bắt chim sẻ ở vành tai tượng Phật
và đôi khi ăn trộm nhãn chùa Trần.
Thuở nhỏ tôi lên chơi đền Cây Thị
chân đất đi đêm xem lễ đền Sòng
mùi huệ trắng quyện khói trầm thơm lắm
điệu hát văn lảo đảo bóng cô đồng.
Tôi đâu biết bà tôi cơ cực thế
bà mò cua, xúc tép ở đồng Quan
bà đi gánh chè xanh Ba Trại
Quán Cháo, Đồng Giao thập thững những đêm hàn.
Tôi trong suốt giữa hai bờ hư - thực
giữa bà tôi và tiên phật thánh thần
cái năm đói, củ dong riềng luộc sượng
cứ nghe thơm mùi huệ trắng, hương trầm.
Bom Mỹ giội, nhà bà tôi bay mất
đền Sòng bay, bay tuốt cả chùa chiền
Thánh với Phật rủ nhau đi đâu hết
bà tôi đi bán trứng ở ga Lèn!
Tôi đi lính, lâu không về quê ngoại
dòng sông xưa vẫn bên lở, bên bồi
khi tôi biết thương bà thì đã muộn
bà chỉ còn là một nấm cỏ thôi!
Nhân tình Nguyễn Ngọc Tư.
(tặng Phượng những ngày hay khóc)
Lâu lâu chồng họ tạt qua
Chạm vào nốt ruồi cuối lưng người em làm quen lại,
Ghì nhau chẳng dứt xa xôi
Nhớ thương cất lời đuối lưỡi
Thêm một que củi đặt vào bếp nguội
Bật bao nhiêu đèn
Mở ngần nào cửa,
Phơi dưới mặt trời
Em vẫn là người trong bóng tối
Trong bóng tối tóc xuống màu
Cái liếc mắt thiu
Da thịt mục
Người đến vùi em vào bóng tối sâu hơn
Thêm một lần tro được hâm nóng hổi
Tóc lả trên chăn chiếu phập phồng
Phập phồng như dấu răng để lại
Chẳng còn gì hớn hở
Tặng mùa sau
Đã thông thông thuộc tận cùng nhau
Thêm một lần cháy vội và tắt rụi
Khép cửa phòng gặm nhấm móng tay
Không đốt nến sợ mùi người tan mất
Ngoài thềm mưa xóa dấu chân.